[Oneshot] Bụi cùng tro

IMG_2303

Cre fanart: lofter@小小作文

Au: lofter@ 百里

Mười lăm mới lộ nét cười

Nguyện thành tro bụi chẳng rời xa nhau

 

Một.

Đầu mùa đông, trên chạc cây xa xa, băng tuyết vẫn chưa kết thành từng tảng, nhưng trong không khí đã mơ hồ cảm nhận được cái lạnh đang về. Hiểu Tinh Trần đối với nấu nướng đều không có thiên phú, Tiết Dương dù không muốn, vẫn phải cúi đầu trước vị đạo nhân tay nghề đã rơi xuống đáy vực này, rời giường sớm để nấu cơm canh.

 

Hiểu Tinh Trần đáng ra nên hầu hạ hắn, Tiết Dương buồn bực ngán ngẩm nghĩ, tính ra hắn một nửa vẫn là bệnh nhân. Vài ngày trước đó đi săn đêm, mải lo kéo Hiểu Tinh Trần ra khỏi ma chướng, lúc sau hàng phục được con yêu tinh kia rồi, mới phát hiện trên vai bị tà khí xâm lấn, toác một miếng thịt lớn, máu chảy đầm đìa.

 

Hắn vừa bị Hiểu Tinh Trần ép uống thuốc, thực sự quá đắng, cái gì cũng không muốn ăn. Tiết Dương nhàm chán gõ gõ lên thành bát, lựa lựa trên mâm, đem mấy món mặn Hiểu Tinh Trần cố ý mua cho hắn, đặt về phía đạo nhân kia quen đưa đũa tới.

 

Hắn nhìn Hiểu Tinh Trần lúc ăn cơm, gò má đôi lúc lại phồng lên một chút, giống như một con thú nhỏ mềm mại, trên người chỉ mọc chút lông tơ trắng sữa mịn màng.

 

Tiết Dương cảm thấy vẫn là hắn nên tự mình chăm sóc y thôi — vị đạo nhân ngốc này, thật sự khiến người ta muốn bất chấp mà bắt nạt một lần.

.

 

Hai.

“Đạo trưởng, ta tới đây.” Tiết Dương ngăn Hiểu Tinh Trần lại, mặc kệ y phản đối, cầm chén gỗ vừa cướp được giơ lên chỗ Hiểu Tinh Trần không với được, một mực đuổi đạo nhân vướng víu này ra ngoài.

 

“Nước lạnh, ngươi mau đi sưởi ấm đi”

 

Hiểu Tinh Trần cau mày, đưa tay muốn giành lại, “Không được, ngươi đang bị thương, hơn nữa còn làm bữa tối rồi, ta cũng không thể…”

 

Hiểu Tinh Trần vừa nói, khóe môi còn dính ít dầu mỡ bị tóc mai dính vào, lời vừa nói ra tóc đã bay vào miệng. Y có chút chật vật muốn gỡ ra, nhưng lại chạm phải một bàn tay khác.

 

Hiểu Tinh Trần vội thu tay về, máu trong đầu nổ một tiếng, vành tai đỏ ửng như sắp nhỏ máu. Đành tình nguyện để yên, mặc Tiết Dương lau hết dầu trên môi y.

 

Bộ dạng quẫn bách này bị người kia nhìn thấy, Hiểu Tinh Trần thoáng chốc hoảng loạn. Y mất tự nhiên lùi về sau một bước, thừa thãi đưa tay, vén lại lần nữa phần tóc mai tiểu hữu vừa giúp y thu gọn.

 

Y có thể nghe được Tiết Dương đang nén cười, hận không thể một hơi hóa thành viên kẹo nát.

 

Rõ ràng là bị đùa giỡn sinh giận hờn, đạo nhân vẫn cố chấp nói cho xong lời ban nãy, hoặc do đã quen dạy bảo người khác: “Ta cũng không thể làm người vô tích sự.”

 

Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần mặt không biến sắc lùi về sau một bước, con ngươi tối sầm, tùy ý dựa vào khung cửa, ngọt ngào nói: “Đạo trưởng không muốn làm người vô tích sự, vậy thì đi bện lại quai giỏ trúc đi?”

 

Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần vẫn không nhúc nhích, rất nhiều lần vì chút chuyện nhỏ này mà quyết liệt chống lại hắn. Trong lòng nhàn nhạt nổi lên chút tức giận, không rõ là do Hiểu Tinh Trần khách khí với hắn, hay là Hiểu Tinh Trần không nghe lời hắn.

 

Sắc mặt không thay đổi, nhưng trong thanh âm lại mang chút làm nũng ấm áp như tiết trời mùa xuân: “Quai cầm đã cũ rồi, hôm nay đi mua thức ăn, ta còn bị trúc đâm làm thương ngón tay nữa. Đạo trưởng coi như sửa lại vì ta đi.”

 

Nghe lời này, Hiểu Tinh Trần mới làm bộ dạng thỏa hiệp. Nhớ lại cảm giác lúc cầm quai giỏ trúc, trầm ngâm nói: “Quả thật có chút cũ…”

 

Nhận lấy giỏ nhỏ từ tay hắn, chậm rãi gật đầu, bước ra ngoài.

 

.

 

Ba.

Hiểu Tinh Trần đem chồng củi tốt đã được Tiết Dương chuẩn bị ra sân, chuẩn bị đốt lửa sưởi. Rất nhanh, củi khô gặp lửa mạnh, vang tiếng nổ tanh tách. Hơ khô quần áo bên ngoài đã ướt, giữa nơi gió lạnh rít gào cuối cùng cũng sinh ra một màu cam ấm áp.

 

Nghĩa Thành ở vị trí hẻo lánh, Hiểu Tinh Trần đem than từ thôn trấn lớn phụ cận về chia cho các hộ ở đây, bọn họ quả nhiên chỉ có thể dùng củi gỗ, đốt bên ngoài trời lấy hơi ấm. Hiểu Tinh Trần cảm thấy bản thân khỏe mạnh, không cần phải chú ý, A Thiến cũng đã quen việc lang thang ăn xin ngoài trấn, cũng không quá lo lắng. Chỉ có tiểu hữu bệnh nặng mới khỏi, không để hắn được nghỉ ngơi tốt, Hiểu Tinh Trần trong lòng sẽ không yên tâm.

 

Thu dọn xong, Tiết Dương bước nhẹ chân tới. Hiểu Tinh Trần làm bộ không phát hiện ra hắn, mặc kệ Tiết Dương tự vui vẻ, cảm thấy đôi khi bị mù cũng có điểm tốt.

 

Tiết Dương vòng qua vòng lại cạnh y, ánh mắt như đem từng tấc từng tấc đập vỡ sạch sẽ, tựa cô lang nhìn chằm chằm sắp cắn chết con cừu con. Con mắt thiếu niên vừa mang nét hung tàn lại lộ chút đùa giỡn, như đang nghiền ngẫm suy nghĩ, cũng không thèm che giấu khát vọng.

 

Tới khi Tiết Dương cúi sát người xuống dò xét, đạo nhân kia lại mang bộ dạng không biết chuyện gì, bắt được hắn trước khi người kia biến lại thành tiểu hữu bướng bỉnh.

 

“Đã làm xong rồi” Hiểu Tinh Trần nhấc giỏ trúc lên, đặt sang bên cạnh, nhường ra một chỗ trống, lại vỗ nhẹ lên ghế gỗ nhỏ, ra hiệu người kia ngồi xuống.

 

“Gió mạnh rồi, chỗ này gió yếu hơn.” Hiểu Tinh Trần nói.

 

Tiết Dương cũng không khách khí, ừm một tiếng, quang minh chính đại ngồi trên đất đánh giá người kia từ dưới lên trên.

 

Người này quả thực rất khéo tay, trong nhà may vá tu sửa, đều do Hiểu Tinh Trần làm. Tuy rằng hơi chậm, nhưng dáng vẻ chăm chú của vị đạo nhân này dưới ánh nắng, cũng có thể gọi là cảnh đẹp ý vui.

 

 

Y làm tốt cũng không tranh công đòi thưởng, không như Tiết Dương mỗi lần đi chợ đều như làm một việc lớn ghê gớm lắm, một hai đòi đạo trưởng làm rượu ngọt cho hắn.

 

Hiểu Tinh Trần đều rất đạm bạc, cười lên tựa mưa xuân tháng ba phủ mờ những dãy núi xa xa, ngay cả đoạn cố sự năm xưa cũng như vết mực bị hòa tan, cả người đều phảng phất nét cô độc. Bây giờ có tốt lên một chút, gò má hồng hào, có thần khí hơn hẳn. Khi mới cứu Tiết Dương về, sắc mặt y còn trắng bệch, khiến Tiết Dương cảm thấy, người cứu với kẻ bị thương nặng đại khái bị đảo ngược mất  rồi.

 

Dù cho tới bây giờ, cả hai đã ở cùng nhau hơn một năm, Hiểu Tinh Trần vẫn giữ tính tình ôn hòa như trước, thong dong không tranh đoạt, cũng sẽ không tức giận.

 

Chỉ mong cùng người ngắm cảnh đẹp, chẳng cầu cùng người trải qua khổ đau.

 

 

Nhưng kiểu người này lại là kiểu người khó dây dưa vô cùng ———— bởi những kẻ ôn nhu nhất, cũng là những kẻ khó thuần phục nhất.

 

.

 

Bốn

Tiết Dương nương theo ánh lửa, nhìn gò má Hiểu Tinh Trần được chiếu đến ấm nóng lên. Suy nghĩ lửng lơ bay đến những ngày mới gặp vị đạo nhân này.

 

Một ngày, Hiểu Tinh Trần làm cơm, Tiết Dương vui vẻ đến động đũa ăn thử, kết quả ăn phải một miếng lớn cà chua pha muối, phải uống gần nửa vại nước mới đè được vị mặn xuống.

 

Tiết Dương vỗ vỗ ngực, tức giận nói: “Chuyện này là như nào…. Ngươi bị ngốc à?”

 

Sau đó chạy tới phòng bếp, cầm bình gia vị Hiểu Tinh Trần chỉ cho tự mình nếm thử, quả nhiên là muối.

 

Giọng nói khó tin của Tiết Dương dọa sợ Hiểu Tinh Trần rồi, khiến y cảm thấy dường như bản thân đã phạm phải sai lầm lớn.

 

“Xin lỗi… Trước nay ta đều để đường chỗ này….” Bộ dạng luống cuống tay chân, y đứng ở cửa phòng bếp, cúi đầu áy náy.

 

“Ta không biết đây là lọ muối. Lọ đường thật ở chỗ khác, ta không tìm được.”

 

Tiết Dương mới nhớ ra sáng nay hắn bỏ đường vào để húp cháo, đặt ở bàn đá ngoài vườn.

 

Hiểu Tinh Trần im lặng đứng cạnh cửa, đầu ngón tay bấu vào khe cửa, móng tay vì dùng sức mà hiện lên vệt xanh trắng. Tiết Dương nhìn người kia nói xin lỗi, hắn mới nhớ ra Hiểu Tinh Trần cũng không phải thần tiên.

 

Y chỉ là một người mù.

 

Hiểu Tinh Trần lúc nào cũng bày ra bộ dạng “dù không còn hai mắt nhưng vẫn có thể sinh hoạt bình thường”, chỉ là để lừa mình dối người, dùng phong thái xuất trần che đậy dáng vẻ luống cuống. Y cố gắng ghi nhớ vị trí của mọi vật, giấu đi nỗi bất an khi bị mất năng lực phân định của bản thân.

 

Tiết Dương nhìn người kia cúi đầu tủi thân, gò má đã đỏ lên, bỗng nhiên muốn trong thấy dáng vẻ Hiểu Tinh Trần rơi lệ —- tiếc là y làm sao còn có thể rơi nước mắt được nữa.

 

Tiết Dương tiến lên vài bước ôm Hiểu Tinh Trần quay lại phòng, thay đổi khí thế lúc trước, cười đùa nói: “Được rồi được rồi, do ta nếm sai, là vị ngọt.”

 

Lại tiếp tục làm nũng, “Đạo trưởng, ta đói lắm rồi, chúng ta ăn cơm đi.”

 

Từ đó, Tiết Dương mỗi lần lấy xong đồ gì đều đặt lại đúng vị trí trước đó, không xê xịch chút nào.

 

Để Hiểu Tinh Trần không vì bị mù mà khổ sở.

 

 

Từng đốm lửa nhỏ bay lên, bay qua khóe mi người ngồi gần đó, khiến hai mắt bị khí nóng xông đến chảy nước mắt. Tiết Dương vẫn đang cuộn cuộn phần tóc mai buông xuống của mình, đây là thói quen nhỏ của hắn hồi còn đi theo Kim Quang Dao.

 

Mặc một thân kim tinh tuyết lãng, tên lùn lúc nào cũng để ý áo mũ của hắn, bộ dạng phải xuân phong phất liễu, có chút khí khái.

 

Sau này mỗi lúc giết người, cũng không bỏ được hành động này. Càng muốn học theo thoại bản, phóng khoáng phong lưu quấn quấn mấy sợi tóc.

 

*thoại bản: là một dạng tiểu thuyết thời Tống

 

 

Hiểu Tinh Trần lần mò trên mặt đất tìm mảnh vải dùng để quấn giỏ trúc, nó đã sớm bị gió thổi bay xa, hai tay y chỉ sờ thấy bụi đất. Tiết Dương thấy y sắp chạm vào lửa, hắn đưa tay ôm lấy năm ngón tay sưởi mãi chẳng ấm của vị đạo nhân cầm lên.

 

“Đừng sờ loạn, ta tìm cho ngươi.”

 

Hiểu Tinh Trần cảm nhận được cảm giác ấm áp an toàn trong lòng bàn tay của tiểu hữu, nghiêm chỉnh thu tay về, mất tự nhiên gật gật đầu.

 

Tiết Dương tiếp tục nhìn động tác của Hiểu Tinh Trần, vải quấn từ xa nhìn cũng không tính là chỉnh tề. Đoạn giỏ trúc chưa được sửa, còn sót lại chút gai ngược, đâm vào đầu ngón tay trắng mịn. Vết chai do tập kiếm từ nhỏ, vì gần đây không luyện tập, chỉ còn lại một tầng da cứng cứng hồng hồng, bây giờ bị gai đâm qua chảy một ít máu.

 

Tiết Dương thu lại ánh mắt, Hiểu Tinh Trần chưa khi nào muốn để người khác thương hại y, hắn cũng nghe theo, dằn xuống những quan tâm ân cần, quay sang nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy múa.

 

Tiếc là nhìn ngọn lửa quá lâu, mắt như bị một tầng sương che mờ, đem vạn vật đẩy xuống một vực sâu hỗn độn, nhìn không rõ.

 

 

Nhìn Hiểu Tinh Trần như bây giờ, cũng không rõ ai khổ sở hơn ai.

 

.

 

Năm

Trên vạt áo trắng tinh của Hiểu Tinh Trần, vương lại chút vụn gỗ cùng tro tàn. Tiết Dương duỗi tay giúp y phủi đi bụi bẩn, vết tro bị mờ đi nhưng ngày càng loang ra. Tiết Dương không biết sao bỗng tức giận, cũng không để ý bản thân giận dữ cái gì, hơi nhỏm người dậy nói, “Đạo trưởng, áo ngươi bẩn rồi.”

 

Hiểu Tinh Trần đã cảm giác hắn phủi quần áo cho mình, cũng không lên tiếng, trên tay vẫn tiếp tục quấn vải quanh tay cầm của giỏ trúc, khóe miệng mỉm cười.

 

Tiết Dương liền mặc kệ y, trở vào trong, không muốn cùng người mù này tán gẫu thêm nữa.

 

“Lần sau không cần giúp ta.”  Hiểu Tinh Trần nghe tiếng hắn đi rồi, cũng đứng dậy dập lửa. Trời đất bỗng dưng yên tĩnh, chỉ còn tiếng của Hiểu Tinh Trần, trong trẻo thấu triệt, tựa như một khối ngọc màu trắng sữa bọc lấy tâm can.

 

Y lấy ra một chiếc khăn trắng, kéo cổ tay tiểu hữu, tỉ mỉ từng chút lau sạch sẽ.

 

“Bẩn tay ngươi, lại phải đi rửa.”

 

Rõ ràng có vải trắng che mắt, khuôn mặt vì mệt mỏi còn hơi ửng đỏ. Nhưng Hiểu Tinh Trần giống như cái gì cũng đều thấy, cái gì cũng rõ ràng, đem tay Tiết Dương lau sạch sẽ.

 

Tiếc là tay phải, Tiết Dương đột nhiên nghĩ. Nếu y sờ thấy ngón tay bị đứt của hắn, không biết đạo nhân ngốc này có đau lòng, đối với hắn càng quan tâm hơn không.

 

 

Hắn lại lung tung nghĩ Hiểu Tinh Trần trước đây vì cứu một đám tiện dân, tự làm mình bị thương.

 

 

Tiết Dương căm phẫn nhìn mấy kẻ kia lấy oán trả ơn, muốn đẩy Hiểu Tinh Trần ra ngoài làm mồi cho quỷ chết oan. Trên người chằng chịt vết thương vẫn run run chống kiếm đứng thẳng, muốn bảo vệ bọn họ chu toàn, chống đến linh lực khô cạn, bản thân thương nặng ngất đi. Cuối cùng, vẫn là Tiết Dương gọi Giáng Tai, sống qua một nạn.

 

Những kẻ muốn hiến Hiểu Tinh Trần cho yêu quái, sau đó đều bị hắn cắt lưỡi, trời đất mịt mù sương máu, tiếc là Hiểu Tinh Trần không thể thấy cảnh này.

 

Đến khi tỉnh rồi, y còn kéo lệch tay áo hắn hỏi, sau đó như nào, người dân có bình an không. Tiết Dương giận dữ, đạo nhân này đúng sai không phân định, quả thực không thể nói lý. Để hắn đi ba ngày, lấy mạng cả làng đó.

 

 

Những năm nay hắn cuối cùng cũng hiểu rõ đạo lý này, đó đều là bản chất của đám phàm phu tục tử, thích coi người khác như xem kịch vui. Người đó càng đau, bốn phía vây chặt nước chảy không lọt, thứ lương tâm rác rưởi của những kẻ xem lại càng phát huy nhanh nhẹn. Bệnh mình đau cũng không để ý, trong lòng chỉ nghĩ, hóa ra trên đời cũng có màn kịch hay như vậy, thật là một kẻ đáng thương. Lại nói ba tiếng nén bi thương, nhỏ hai giọt nước mắt, thở dài một tiếng.

 

Quay đầu liền quên hết những khổ đau không muốn nhắc, đi qua những ngày an nhàn.

Hắn vốn muốn đợi khi Hiểu Tinh Trần khỏe rồi, để Sương Hoa tự dẫn y đi, chấm dứt tất cả.

 

 

Lúc quay về, Hiểu Tinh Trần đang phát sốt, quần áo tán loạn, tóc cũng không buộc. Mồ hôi lạnh dán trên ngực áo hở nửa, chảy trên cổ yếu gầy.

 

“Tiểu hữu?” Tiết Dương nghe ra trong giọng Hiểu Tinh Trần một loại chờ mong không tên.

 

“Là ngươi sao?” Nói xong liền đứng dậy đưa tay với hắn, lại không với tới, Hiểu Tinh Trần càng hoảng loạn.

 

Tiết Dương không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Hiểu Tinh Trần, giúp y kéo kín lại chăn. Hiểu Tinh Trần đưa tay nắm chặt tay hắn, gắng gượng muốn xuống giường.

 

“Ngươi đã về rồi, mấy ngày nay có bị thương không?” Hiểu Tinh Trần thấy hắn không nói lời nào, còn nghĩ hắn vẫn đang giận mình.

 

Tại sao lại giận chứ? Y cũng không biết.

 

Đại khái vì sốt cao, liền đem hết những ủy khuất không rõ ràng kia bày ra.

 

Có lẽ là sốt đến mơ hồ rồi, y mấy ngày nay mơ thấy sư phụ, mơ tới Tử Sâm, mơ thấy ở trên Kim Lân đài, những kẻ kia chỉ vào y mắng “chỉ biết ham muốn cá nhân.”

Sau đó lại mơ thấy tiểu hữu y cứu về, dáng vẻ nhìn không rõ, mơ hồ có thể thấy đó là một thiếu niên.

Y nói y rất nhớ hắn, nói xin lỗi, ngươi không cần đi. Nói ta đã không còn sư phụ, không còn tri kỉ, chỉ còn một thân chính đạo.

 

Hiểu Tinh Trần tùy tiện lau huyết lệ, lại khó khăn khàn giọng nói.

 

 “Có đói không? Ta đi làm cho ngươi chút rượu ngọt được không?”

 

Ngươi có thể đừng đi không, đều là lỗi của ta.

 

Năng lực tự lành của Hiểu Tinh Trần chỉ trên trung bình, tà khí lẩn trốn trong cơ thể y chỉ có thể chữa bằng cách chậm rãi truyền linh lực vào. Tiết Dương vất vả dỗ yên Hiểu Tinh Trần, rồi lấy linh lực truyền sang cho y.

 

Hắn nhìn Hiểu Tinh Trần nắm chặt vạt áo hắn, nắm đến lộ khớp xương xanh trắng, vì dùng sức mà đỏ ửng cả lên, dù cho nửa tỉnh nửa mê, cũng không chịu buông tay. Tiết Dương bỗng dưng thấy mình sai rồi. Từ lần đầu gặp y, từng bước từng bước đến bây giờ, tất cả đều sai rồi.

 

Chuyện đến nước này, Tiết Dương vẫn cảm thấy, Hiểu Tinh Trần là sai lầm của đời hắn.

 

Ngàn vạn không ngờ tới, dù cho đem khí khái của Hiểu Tinh Trần đánh nát, ngâm trong máu của chúng sinh.

Chữ đạo cuối cùng hạ bút, lại vẫn hóa ôn nhu.

 

 

Dường như để giữ bản thân tỉnh táo, bên ngọn lửa đang sưởi ấm cả người, Tiết Dương mở miệng, kể cho Hiểu Tinh Trần nghe câu chuyện về đứa nhỏ bảy tuổi kia, vì một đĩa điểm tâm mà trúng một trận đòn năm đó.

 

.

 

Sáu

Đêm đã rất khuya, hai người nằm sóng vai. Tư thế nằm ngủ của Hiểu Tinh Trần cũng rất nghiêm chỉnh, tay đan vào nhau, đặt ở trước ngực. Y nghe tiếng tiểu hữu bên cạnh hít thở, đại khái cảm thấy những lúc như này bị mù cũng tốt. Thường nói, mắt là điểm giao kết tâm hồn, dù hơi tàn nhẫn, nhưng không còn con mắt, cũng khép lại liên kết duy nhất với thế giới bên ngoài.

Nhưng nếu nhìn lén bất thành, cũng coi như đó chỉ là vô tình cũng được.

 

Tiết Dương nằm nghiêng, tạo ra một khe hở giữa hắn và Hiểu Tinh Trần. Hắn lẳng lặng nhìn gò má của đạo nhân này, ánh trăng chiếu trên người Hiểu Tinh Trần, giống như loại phấn hoa nhài mà các thiếu nữ hay dùng. Hiểu Tinh Trần sống mũi cao thẳng, khuôn cằm đầy đặn. Mỹ nhân cốt tướng, khoác một lớp vỏ ngoài lạnh nhạt khiến người khác không thể tới gần, chỉ có thể từ xa mà nhìn, không thể khinh nhờn. Nhưng Tiết Dương biết, Hiểu Tinh Trần lúc này không còn xa lạ, cũng không còn bất cận nhân tình như trước.

 

*bất cận nhân tình: xuất phát từ “Tiêu dao du” của Trang Tử, chỉ những người tính cách quái dị, khác với người khác

 

 

Đạo nhân này từng có một đôi mắt rất đẹp, rất đẹp.

 

Tiết Dương hận chính mình ít đọc sách, nên không biết hình dung ra sao. Hắn chỉ cảm  thấy chúng giống một tờ tranh đẹp, đến mức khiến người ta không nhịn được tới gần, dụ dỗ người ta tới phá hỏng nó.

 

Để đến sau này, Tiết Dương hắn tưởng đã thành công, nhưng lại cũng thua thảm hại.

 

 

Hắn từ trước đến nay luôn cảm thấy, thế gian này chỉ cần hắn muốn, làm gì có chuyện không thể. Bây giờ nhìn lại, hóa ra bọn họ cách nhau xa như vậy. Hiểu Tinh Trần đã không còn mắt nữa rồi, không còn những lời khen ngợi nổi danh thiên hạ, ngày đó trên Kim Lân đài, Thường Bình phản cung, y liền bị người đời oán giận, bỏ đi như giày rách.

 

Tiết Dương nhớ lúc Hiểu Tinh Trần ngàn dặm đuổi theo bắt hắn, đạo nhân này vẫn rất nhã nhặn. Mọi việc y đều làm dựa theo quy tắc của bản thân mình, tựa như không biết đói vậy, mua chim uyên ương nướng cho Tiết Dương, nhưng lại tự ngồi một bên gặm bánh bao.

 

Hiểu Tinh Trần không nói rõ thái độ của y với Tiết Dương là gì, rõ ràng là kẻ Thập Ác Bất Xá, là tội nhân giết người, vậy nhưng đối mặt một thời gian dài như vậy, Hiểu Tinh Trần vẫn không nhẫn tâm buông một lời tàn độc.

 

Tiết Dương biết, Hiểu Tinh Trần thiện lương đó không giống hắn —— Hiểu Tinh Trần là người như vậy, là một vì sao trên trời bị trục xuất, rơi xuống nhân gian hóa thành bụi.

 

 

Trong mắt y rõ ràng có bầu trời sao vạn trượng, nhưng vẫn cam nguyện vương nơi trần thế này một đời.

 

.

 

Bảy

Hiểu Tinh Trần chưa ngủ, tiểu hữu trước đây mỗi khi ngủ đều có những động tác rất nhỏ, nhưng lại khiến người ta an tâm, như tiếng ngáy khe khẽ chẳng hạn. Tối nay không biết chuyện gì quấy nhiễu hắn, Hiểu Tinh Trần hơi nghiêng đầu, đối mặt với không khí hỏi, “Sao vẫn chưa ngủ?”

 

“Ngủ rồi ngủ rồi” Tiết Dương vội vàng thu lại ánh mắt tham luyến, ở trên giường co lại thành một con nhộng đáp lại.

 

Hiểu Tinh Trần đem chăn đắp hết cho hắn, “Ủy khuất cho ngươi rồi, chăn của A Thiến bị rách, cũng không thể để một cô nương như con bé phải chịu khổ được.”

 

Hiểu Tinh Trần biết hắn với A Thiến lúc nào cũng hằm hè nhau, giống như mấy tiểu sư đệ của y hồi còn học trên núi, suốt ngày tìm gốc rạ để đánh nhau.

 

Tiết Dương quay đầu lườm không khí một cái, cong môi hùng hổ, một ngày nào đó hắn nhất định đem nhỏ mù kia ngàn đao băm thây, ném ra ngoài đường cho chó ăn.

 

Hiểu Tinh Trần như nào cũng không ngủ được, trong lòng buồn phiền, lại không có ai giải đáp cho. Y nghĩ hôm nay tiểu hữu kể ra câu chuyện của chính hắn, giống như tất cả đau khổ kia đều biến mất rồi. Nhưng tiếp theo như nào? Tiểu hữu không có được đĩa điểm tâm, sau đó thì sao?

 

Y hôm nay suy nghĩ quá nhiều, bệnh cũ tái phát liền thấy đau đầu, giống như bên trong có ai đó đang đào một con đường, chẳng biết dẫn tới đâu.

 

Tiết Dương chửi rủa chán rồi, nhìn sang Hiểu Tinh Trần trên mắt xuất hiện vết máu mờ mờ, một loại yếu đuối trong tâm bỗng không nhịn được mà bật lên.

 

“Đạo trưởng, mắt ngươi…”

 

Hiểu Tinh Trần sờ một hồi, thấy một lớp chất lỏng dính dính, đầu ngón tay mất tự nhiên xoa xoa, nghiêng người đi, không khiến ai quan tâm, lạnh nhạt nói: “Không sao.”

 

Tiết Dương vươn người, lấy vải trắng sạch trên đầu giường, giúp Hiểu Tinh Trần thay. Đạo nhân này muốn ngồi dậy, lại bị Tiết Dương ấn trở về, bắt nằm xuống.

 

“Đạo trưởng, ngươi….. Ngươi hận Tiết Dương sao?”

 

Hiểu Tinh Trần đại khái đã rõ những gì tích tụ trong lòng tiểu hữu, dù sau cũng là chuyện liên quan đến mình, coi như giúp hắn thỏa mãn.

 

 

“Tinh Trần đời này, bái sư Bão Sơn Tán Nhân, 17 tuổi mang chí cứu thế xuống núi. Tự cho mình khôn ngoan, hại sư môn bị tàn sát, hại bạn thân mù cả hai mắt. Nói Tiết Dương là Thập Ác Bất Xá, nhưng nghĩ kĩ lại, trên đời này cũng có vô số kẻ nhất định muốn giết hắn, hắn lại đứng đó chờ ta vung kiếm nói đạo lý. Hắn chẳng qua muốn xé nát tâm can ta, chặn đứng con đường ta đi. Những người đã chết kia với ta đều là những người thân thiết như máu thịt, cũng do mối thù giữa ta và hắn mà phải chịu. Ta cho rằng, người chết đi rồi, ngọn nguồn của mọi tội ác cũng sẽ được kết thúc, bởi lẽ Thiên Đạo luân hồi, ngươi càng ngông cuồng đòi cứu thế, liền sẽ rơi vào cái bẫy của trần gian. Cả đời không thể có được, cũng không thể thoát ra.”

 

Thanh âm trầm trầm bình đạm, giống như quãng thời gian khi ở cạnh sông, đã tự an ủi bản thân vô số lần, nói đến thuộc lòng, để giờ đây lại đi khuyên giải cho người khác.

Hơi thở của Tiết Dương quét qua mặt Hiểu Tinh Trần, y có chút ngứa, liền rụt cổ né tránh.

 

“Là số mệnh không thể chối bỏ của hắn, mà số mệnh của ta cũng như vậy.”

“Ta không trách hắn.”

 

Đạo trưởng, nếu ngươi không hận ta, vậy vì sao khi nói những lời này, huyết lệ lại cứ chảy xuống?

 

 

Tiết Dương mỗi khi nhìn Hiểu Tinh Trần, hắn đều cảm thấy trong lòng như có một dòng nước nóng róc rách chảy qua, ẩn dưới lớp cỏ cây sâu trong rừng, quanh năm được mặt trời sưởi ấm, cả người đều ngập tràn cảm giác an tâm.

Nhưng đến một ngày hắn tiến lại gần, đi qua tầng tầng sương mù trắng xóa dày đặc, mới biết hóa ra đó là gió thảm mưa sầu, là cuối năm giá rét. Đọng lại lâu ngày, tản ra mùi máu tanh mục nát, ngọt ngào kia biến thành một vũng nước tù đen đặc.

 

Tiết Dương vẫn lau, lau đến khi đạo trưởng của hắn sạch sẽ như khi vừa xuống núi, dáng vẻ xuất trần, không rõ sự đời.

 

Tiết Dương khi ngủ chỉ mặc một lớp tiết y mỏng, không giống trang phục bình thường của hắn. Cổ tay áo không cài, theo từng cử động của hắn lướt qua khuôn mặt của Hiểu Tinh Trần, trên trán, trên môi.

Giống như một người làm rối, đang lau con rối hình người hắn trân trọng nhất. Người này ngẫu nhiên cũng khiến hắn vừa lòng, chất gỗ êm dịu, sáng trong như ngọc. Bỏ qua chi tiết dễ bị hao mòn, những điểm khác đều hoàn hảo.

 

Tiết Dương cảm thấy hắn không phải người quá nhẫn nại, giống như đứa nhỏ vừa được tặng một món đồ chơi mới, liền không biết ngày đêm liều mạng chơi cùng món đồ đó. Cho đến khi món đồ chơi hỏng mất rồi, mới hoảng sợ nhận ra, đáng lẽ không nên làm thế.

Ngẫm lại những năm này, thực sự quá xúc động, đồ chơi hỏng rồi, lại tìm được món mới.

 

 

Tiết Dương ở phía sau Hiểu Tinh Trần, quen tay thắt cho y một chiếc nơ hình bướm, vuốt tấm vải cho chỉnh tề, để khi y nằm xuống sẽ không cảm giác khó chịu. Làm xong tất cả, mới cúi đầu nói, hoàn toàn không ăn nhập với lời ban nãy.

 

“Hiểu Tinh Trần”, Tiết Dương cười nói, “Ngươi đúng thật rất phiền phức.”

 

.

 

Tám

Hiểu Tinh Trần ở trong tay tiểu hữu, mặc cho hắn nâng đầu mình lên, gỡ vải trắng xuống, lấy khăn tay nhè nhẹ lau sạch mặt một lần.

 

Tiết Dương thỉnh thoảng sẽ hỏi y, khăn có lạnh không, buộc như vậy có chặt không. Cuối cùng còn nói, Hiểu Tinh Trần, ngươi thật sự rất phiền phức.

 

Hiểu Tinh Trần không nói gì, coi như mình là xác chết nằm trên giường, mặc người khác điều khiển. Nếu lúc này Tiết Dương chạm vào gò má y, sẽ phát hiện, gò má y đã nóng đến mức bao nhiêu nước nóng cũng đánh không lại, đem so với khăn tay nhúng qua Chúc Long chi hỏa, khăn kia cũng chỉ lạnh như băng thôi.

 

*Chúc Long chi hỏa: ngọn lửa của vị thần Chúc Long, một trong những vị thần của truyền thuyết cổ Trung Hoa.

 

 

Tiết Dương đem đồ đạc thu gọn lại, trong lòng như có một con mèo quấy nhiễu tâm tư. Hắn không bật đèn, chỉ nương theo ánh trăng mà ngắm nghía Hiểu Tinh Trần, tựa như làm vậy, Hiểu Tinh Trần sẽ không nhận ra điểm khác thường của hắn.

 

 Tiết Dương gõ gõ lên ván giường, hắng giọng một cái: “Sao không nói gì?”

 

Hiểu Tinh Trần mím môi, thân thể cử động nhè nhẹ, đem cằm giấu vào trong chăn. Cuối cùng cảm thấy an toàn, mới lấy dũng khí nói, “Cảm ơn.”

 

Tiết Dương cũng không phiền Hiểu Tinh Trần cướp chăn của hắn, liền tùy ý nằm xuống. Trên người hắn cũng phát nóng, không biết tại sao, một luồng tà hỏa cứ chậm chậm dâng lên, không cách nào dồn xuống được, chỉ theo bản năng cách xa Hiểu Tinh Trần một chút.

 

“Sao ngươi không đắp chăn?”

 

“Nhiều chuyện”

 

Hiểu Tinh Trần à một tiếng, lại không nói nữa.

Tiết Dương thấy y có chút ủy khuất, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, dáng dấp rất đáng thương, hắn lại nổi ý định trêu chọc.

 

 

Trước đây khi Hiểu Tinh Trần vượt ba tòa thành đuổi theo bắt hắn, có lần đi qua Tần lâu Sở quán, xung quanh một vòng các cô các bà vây quanh y, lần đầu nhìn thấy một tiểu đạo nhân diện mạo bất phàm như thế, đều muốn dùng sức ôm đến chỗ mình, hung hăng chém giá lên một nét. Tiết Dương khịt mũi coi thường, thầm nghĩ đạo nhân này có khi chẳng nghe hiểu được mấy điệu hát dân gian.

 

 

“Đạo trưởng” Tiết Dương nói “Ta không ngủ được, ngươi hát ta nghe đi.”

 

.

 

Chín

Tiếng của tiểu hữu luôn rất êm tai, Hiểu Tinh Trần nghĩ, nếu hắn không bướng bỉnh ồn ào như vậy, dẫn hắn tới mấy tiên môn nhà cao cửa rộng, dù đã hơi lỡ thời đi nữa, vẫn là một tiên duyên tốt.

 

Hiểu Tinh Trần sờ môi, trong lòng lắng lại, đối với hắn vẫn không nỡ. Dường như bởi tư tâm nho nhỏ của bản thân, khó mà diễn tả thành lời, mới để cho tiểu hữu tương lai sáng ngời mất đi cơ hội thể hiện hoài bão.

 

Lúc này mới gật đầu.

 

 

Nhưng y không biết hát, chỉ biết một khúc Bão Sơn trước đây từng dạy qua y một lần. Sư phụ khí phách du đãng lại si tình, say rồi liền ôm bầu rượu rỗng, ngồi trên cây ngô đồng nơi đỉnh núi ngẩng đầu ngắm trăng. Cũng không phải ngôn từ trường đao ánh tuyết hào hùng gì, chỉ là một khúc hát yêu đương với ngôn từ phóng khoáng. Bão Sơn luôn hát một khúc “Trường Can hành” đó, từng câu từng chữ xướng lên đều dành cho một đời của Lam Dực và người.

 

 

Thích hợp làm sao, Hiểu Tinh Trần bất giác che miệng.

 

Trong lòng y hoảng loạn, giống như bị người ta bắt nạt mà luống cuống cả lên, lồng ngực cũng phập phồng. Lại có chút bi ai, y không biết dũng khí từ đâu, thanh tâm quả dục trước đến nay được học đều tiêu tan.

 

Phải cho hắn biết thôi.

Hiểu Tinh Trần nghĩ, phải cho hắn biết được ích kỉ của y, tâm tư của y.

Cho hắn biết vì sao y không muốn dẫn hắn tới tiên môn nhà cao cửa rộng học y thuật, vì sao không muốn đi vân du khắp nơi trừ ma vệ đạo, vì sao cứ ở mãi trong tòa thành hoang vu này.

 

Rõ ràng giúp thiên hạ vẫn là nhiệm vụ của y, là lý tưởng từ khi còn trẻ mới xuống núi, đeo Sương Hoa, độ tà túy. Dù cho mắt mù, dù cho bị người phàm giễu cợt, nhưng vì sao vẫn cam nguyện chôn mình trong một tòa cô thành, cùng A Thiến, cùng một vị tu sĩ bèo nước gặp nhau, đi qua những tháng ngày dài lâu.

 

Nhưng khi trăm khổ của chúng sinh đã bị xóa bỏ, Hiểu Tinh Trần lại chỉ nhìn thấy một mình y. Nhìn thấy những ẩn giấu trong tâm tư, nhìn thấy những thay đổi mà y không thể chối bỏ.

 

Thích hợp, thích hợp. Hiểu Tinh Trần thái dương chảy một tầng mồ hôi, tiểu hữu đại loại nghe cũng không hiểu hết, thực sự không còn gì thích hợp hơn nữa rồi.

 

Giữa lúc Tiết Dương định nói hắn chỉ đùa thôi, Hiểu Tinh Trần hắng giọng chặn ngang hắn.

 

 

Hai đứa ở Trường Can từ nhỏ

Vô tư nào biết hoài nghi đâu

Mười bốn tuổi về làm dâu

Thẹn thùng nào dám một câu cười đùa

Vách tối cúi mặt không ngoảnh lại

Ngàn câu gọi chẳng đáp một lời

Mười lăm mới lộ nét cười

Nguyện thành tro bụi chẳng rời xa nhau

-Trích Trường Can hanh | Lý Bạch-

 

 

Mười lăm mới lộ nét cười

Nguyện thành tro bụi chẳng rời xa nhau

 

Thanh âm run run, giống như một cánh yến chao liệng dưới mưa, bị gió tuyết giục giã, vội vã tìm một nơi ấm áp.

 

Ngữ khí của y so với ngày thường khi đối mặt cùng hung thi quỷ quái hoàn toàn đối lập, Tiết Dương cảm thấy từ lúc gặp lại vị đạo nhân này, Hiểu Tinh Trần giống như đã thay đổi, ngôn từ chính nghĩa nghiêm khắc cũng thành nước chảy róc rách, cương nghị thẳng thắn cũng hóa ôn nhu.

 

Khi đó là tuấn mã trong gió thu nơi ải Bắc, còn bây giờ thì là hoa hạnh trong mưa khói Giang Nam.

 

 

Tiết Dương ngây ngẩn cả người. Hắn không hiểu Hiểu Tinh Trần hát gì, hay đúng hơn là không hiểu ngụ ý bên trong. Ánh trăng nhàn nhạt, trên người Hiểu Tinh Trần thoảng mùi sữa cùng hương hoa sơn chi. Trước đây hắn từng cùng tên lùn vào thanh lâu, cũng chưa từng ngửi qua mùi này.

 

Hiểu Tinh Trần không có dũng khí hát thêm lần nữa, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, giả vờ ho khan vài tiếng, tựa như do hồi tối ngồi ngoài sân quá lâu, bị khói xông vào họng.

 

“Ta hát xong rồi, ngươi có vừa ý không?”

Tiết Dương giật mình gật đầu, lại nghĩ Hiểu Tinh Trần không thể thấy cái gật đầu này của hắn, trong lòng gợn chút cay đắng, “Đa tạ đạo trưởng”

 

Hiểu Tinh Trần dường như rất coi trọng dáng vẻ, liền cười rạng rỡ.

 

“Ngày mai lên trấn ta sẽ mua kẹo cho ngươi. Ngủ sớm thôi.”

“Đạo trưởng, ngủ sớm.”

 

Mười lăm mới lộ nét cười

Nguyện thành tro bụi chẳng rời xa nhau

 

Đó là câu thơ đầu tiên trong đời của Tiết Dương.

 

.

 

Mười

“Có ý gì chứ?” Tiết Dương trên tay cầm Sương Hoa, vẫn chưa hoàn toàn thuận tay như dao găm hắn thường dùng. Mũi kiếm một thoáng đặt trên mi tâm của Thường Bình, lướt xuống sau nách, lướt qua trước ngực. Tròng mắt mở to.

 

“Mười lăm mới lộ nét cười, nguyện thành tro bụi chẳng rời xa nhau” Tiết Dương cười đến cuồng loạn, động tác phóng đãng, tựa như hết thảy yêu ma quỷ quái trên đời đều không sợ.

 

“Không…. Không… Không!” Thường Bình hai chân run lên, từ dưới đất muốn bò dậy cũng không thể, gã chật vật lê lết trên bậc cầu thang, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nào của một vị gia chủ. Chỉ như một con giun dế dễ dàng bị người ta bóp chết, hồn bay phách tán.

 

“Ngươi không thể…. Là ta năm đó thay người tạo chứng cứ giả! Là ta phản cung nên ngươi mới có thể sống tới bây giờ!!! Ngươi không thể làm như vậy với ta!!” Ánh mắt Thường Bình ngập tràn sự hoảng sợ, giống như gã đang đứng trước một tên ác quỷ vừa từ Tu La Địa Ngục leo lên vậy. Nỗi sợ hãi thậm chí đóng băng cả không khí xung quanh tòa Thường trạch, cổ họng bị người kia bóp lấy, khuôn mặt gã vì nghẹt khí mà trở nên xanh tím dị thường.

 

“Không thể?” Tiết Dương trở tay, thu kiếm xoay người lại, không nhanh không chậm từ túi bên hông lấy ra một viên kẹo. Mở ra nhìn, lại không ăn, chỉ nắm trong tay.

 

“Vậy ngươi nói thử một chút xem?”

 

“Ngươi không thể làm như vậy với ta!” Thường Bình chỉ có thể nói một câu như này, thần trí gã vì hoảng sợ mà biến mất, gã muốn trốn chạy, nếu không gã chắc chắn sẽ chết. Đôi mày gian mắt chuột không ngừng nhìn bốn phía, nhưng lại không có tiêu cự. Đột nhiên, trong đầu gã lóe lên một quầng sáng, như cùng lúc xuyên qua phá tan máu thịt lẫn lộn trong cổ họng, từ lồng ngực cất lên thanh âm khàn đặc.

 

“Là ta! Nhờ ta khi đó ở trên Kim Lân đài phản cung, Hiểu Tinh Trần mới không thể giết ngươi, là ta giúp ngươi sống sót!  Là ta!!”

 

Động tác của Tiết Dương dừng lại, kèm theo ý cười nhạt nhẽo. Mùa đông này lạnh quá, kẹo của hắn cũng không chống đỡ nổi.

 

“Hiểu Tinh Trần?” Ánh mắt Tiết Dương rõ ràng đặt trên người Thường Bình, ngữ khí bình tĩnh như một câu thăm hỏi, nhưng lại khiến Thường Bình hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, trong sân đều là tiếng hắn van xin, thê lương như muốn đem xương người đập vỡ.

 

“Cầu xin ngươi…”

 

“Hiểu Tinh Trần.” Tiết Dương cũng không để ý tới.

 

“Tiết Dương!! Ngươi là đồ ác quỷ!!! Ngươi lấy oán trả ơn, tán tận lương tâm!!”

 

“Hiểu Tinh Trần.” Vết thương trên ngón út lại ngứa, giống như đầu lưỡi ai nhẹ nhàng kề sát bên, muốn liếm đi hết cả vị máu tanh.

 

 

Xuân thu đều đã hết, đông hạ cũng chẳng còn. Tỉnh lại sau giấc mộng, mới hiểu được cay đắng.

 “Nguyện thành tro bụi…. chẳng rời xa nhau”

 

 

Giơ tay chém xuống, máu vẩy khắp trời. Cỗ thi thể kia tổng cộng bị chém 1100 đao, vết thương xanh tím, máu đóng thành băng. Từ thanh kiếm của đệ tử trẻ nhất từng xuống núi của Bão Sơn, Sương Hoa.

Đã từng có một đạo nhân 17 tuổi, cầm thanh kiếm ấy xé tan những ngày mù sương, cứu lấy bao kẻ thấp hèn vong ân bội nghĩa.

 

Đáng tiếc, rất nhiều năm sau đó, biến động khôn lường, cũng không người nào biết có kẻ đem từng chiêu từng chiêu kiếm này bao bọc lấy hồi ức, cũng chẳng người nào hay viên kẹo hóa đen này đã vỗ về ai suốt bao nhiêu ngày tháng.

Cũng không ai biết, tiểu lưu manh Thập Ác Bất Xá xứ Quỳ Châu, đã từng ngồi trước ngọn lửa cháy rừng rực, xung quanh là những đốm lửa nhỏ bay bay, nhìn về phía vị đạo nhân đang cúi đầu bện lại giỏ trúc.

 

Tên xấu xa đó trên tay quấn vài sợi tóc rối, nhưng tâm tư lại chẳng để ở nơi này.

 

.

 

Kết

Cùng với yên lặng nghẹn ngào, trên mặt đất là xác chết bị khoét đi hai mắt.

Khúc ca cũ, trống rỗng lạnh lẽo, chẳng ai xướng cùng.

 

“Hiểu Tinh Trần, ngươi thực sự…”

“Phiền phức”

 

Sương Hoa rơi xuống đất, vang lên tiếng leng keng nhỏ.

 

Mười lăm mới lộ nét cười

Nguyện thành tro bụi chẳng rời xa nhau

—————-

Xuân thu đều đã hết, đông hạ cũng chẳng còn.

Tỉnh lại sau giấc mộng, mới hiểu được cay đắng.

 

Hiểu Tinh Trần, ta cuối cùng cũng hiểu rõ khúc ca ấy.

 

—–Hoàn—-

Oneshot, Tiết Hiểu

Bình luận về bài viết này Hủy trả lời

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.