Người Đẹp Trong Tay – Điềm Thố Ngư

Người Đẹp Trong Tay – Điềm Thố Ngư

Tác giả: 甜醋鱼.
Tên xuất bản Trung Quốc: 掌中娇.

Nam chính: Văn Lương.
Nữ chính: Trần Điệp.

Năm Trần Điệp 16 tuổi, gặp được Văn Lương 22 tuổi. Văn Lương là một người mang trên mình hai loại khí chất mâu thuẫn – tàn nhẫn và cao quý, là kẻ điên vô lại được cả giới thượng lưu thừa nhận. Ai cũng sợ hãi Văn Lương, không dám chọc giận anh, sợ mang vạ vào thân, chỉ riêng Trần Điệp là không, không những không sợ hãi, mà còn yêu kẻ điên này đến hèn mọn.

Trần Điệp mong muốn có thể chinh phục được Văn Lương, nhưng anh như một con sói hoang dã không ai có thể thuần phục (hiiii không biết sao, nhưng tôi thấy không đến mức quá đáng, ít ra chỉ là anh ấy quá tự phụ, nghĩ rằng Trần Điệp rời khỏi mình sẽ không sống được, nên không hề coi trọng suy nghĩ của Trần Điệp, bất tri bất giác thôi miên bản thân rằng sẽ không bao giờ đánh mất cô ấy nên tùy tiện theo cảm xúc của mình mà đối xử với cô ấy, lúc lạnh lúc nóng, lúc âm trầm lúc dịu dàng, nhưng chưa hề để Trần Điệp chịu bất kỳ tủi thân nào, bao nhiêu ủy khuất đều tự mình thay cô ấy đòi lại tất thảy), ngược lại, cô càng ngày càng không còn là chính mình nữa. Giây phút tỉnh ngộ ấy, cô quyết định rời đi, cô đã thay đổi quá nhiều vì anh rồi. Tính tình kiêu căng, ngạo mạn của Trần Điệp đại khái là do Văn Lương từng chút dạy bảo, dù thế nào đi chăng nữa, cô thật sự muốn vì chính mình mà tỏa sáng, chứ không phải vì bất cứ ai.

Không ngược đâu, không ngược đâu, Văn Lương trông thế mà rất nhanh chóng nhận rõ tình cảm bản thân, chỉ mất vài chương hai người lạnh nhạt với nhau thôi, về sau tình trạng thường thấy chính là, một kẻ độc miệng theo đuổi “công chúa” của anh ta, nàng công chúa thì làm mình làm mẩy chờ người ta tới dỗ (੭ˊᵕˋ)੭. Tôi mê cách thiết lập nhân vật của tác giả quá chừng, đọc chương nào cũng thấy ngọt.

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. Trần Điệp không kiên nhẫn, “Nếu bị chụp lại sẽ đồn rằng sau lưng tôi có chỗ dựa.”
 “Nếu em đồng ý thì tôi chính là chỗ dựa sau lưng cho em.” Văn Lương nói.

2. Quay về đi. Tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn. (Văn Lương)

3. Trần Điệp, tôi thật muốn nhìn xem ai dám cùng ở một chỗ với em. Coi như quẻ bói kia nói chính xác. Vậy thì tôi sẽ nghịch thiên sửa mệnh. (Văn Lương)

4. “Tôi rất nhớ em.” Anh nói.
 Giọng khàn khàn, cổ cúi xuống biến thành một dáng vẻ yếu đuối.
 Trần Điệp sửng sốt.
 Hai tay vốn đang sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu lại mất sức.
 Cô chưa từng thấy bộ dạng này của Văn Lương, thậm chí hoài nghi có phải sốt đến hồ đồ rồi không.
 Cuối cùng, cô chậm rãi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa tóc anh, đáp lời một cách gian nan: “Bây giờ anh đã ôm tôi đến sắp ngạt thở rồi này.”
 “Nhưng tôi”, Văn Lương khàn giọng nói, “Vẫn rất nhớ em.”

5. Em có thể đừng chọc tôi tức giận nữa được không? Tôi chưa từng theo đuổi người khác, cũng không biết đuổi theo như thế nào mới có tác dụng, em đừng lúc nào cũng nói chuyện chọc giận tôi. (Văn Lương) (Không biết ai theo đuổi ai nữa kkkk)

6. Trần Điệp ngồi xuống ghế, nhân viên cầm đôi giày tới, ngồi xổm trước mặt Trần Điệp: “Tôi thử giày giúp cô nhé.”
 Văn Lương giơ tay ra chặn tay của nhân viên lại: “Để tôi.”
 Anh nói xong thì lập tức ngồi xổm trước mặt Trần Điệp. Trần Điệp ngơ ngác, chân rụt về sau nhưng bị Văn Lương kéo lại.
 Ngạo mạn chết tiệt.
 Văn Lương mang đôi giày thủy tinh cho Trần Điệp, vừa vặn với bàn chân nhỏ bé.
 Anh ngẩng đầu nhìn Trần Điệp, không quan tâm đến xung quanh, nở nụ cười: “Công chúa, bây giờ có thể đi ăn cơm với tôi chưa?”

7. Văn Lương, em nói cho anh nghe 9523 nghĩa là gì nhé. Là viết tắt bính âm chín phím của tên em và anh, năm 16 tuổi em đặt mật khẩu như vậy, đến giờ vẫn luôn dùng. Em thích anh, từ năm 16 tuổi đến tận bây giờ, em rất thích anh. (Trần Điệp)

8. “Có phải em yêu anh chết đi được đúng không?” Anh cười hỏi.
 Anh đã nhận định sẽ ăn sạch Trần Điệp, trong thế giới của anh, anh là vua, anh kiêu ngạo phản nghịch, không ai có thể nhúng tay vào.
 Nhưng Trần Điệp không thể tránh né, năm 16 tuổi gặp được Văn Lương, cô chính là tín đồ của anh.
 Cô gắt gao nắm chặt vạt áo của anh, dùng sức gật đầu, nói “Phải.”
 Văn Lương đạt được mục đích, mỉm cười.
 “Chúc mừng em.” Anh thì thầm bên tai cô, “Anh cũng vậy.”
 Chỉ một câu, đã khiến Trần Điệp nóng như lửa đốt.
 Ánh trăng vì em mà đến.

9. Một lúc sau, anh hỏi: “Hôm nay cô ta đã làm gì mà em lại tức giận như vậy?”
 Thấy cô không trả lời, Văn Lương cũng nhéo nhéo tay cô: “Hỏi em đấy.”
 “Cô ta nói chuyện quá khó nghe.”
 Văn Lương: “Nói em à?”
 “Nói về em chỉ có những chuyện đó, em đều nghe chán rồi, lúc đó cô ta còn nói anh.” Trần Điệp dừng một chút, dường như nhớ lại những lời nói kia của cô ta, lại nhíu mày.
 Văn Lương đang nắm lấy tay cô dừng lại, nở nụ cười. Thậm chí càng cười càng cảm thấy thú vị, cằm nâng lên, sờ đầu Trần Điệp cười một hồi lâu.
 Trần Điệp nghiêng đầu liếc anh, chân thành hỏi: “Gần đây tính tình của anh có phải là quá tốt hay không, ngay cả Trần Thư Viện cũng dám nói anh.”
 “Anh nói này bảo bối.” Văn Lương ôm cô thấp giọng nói.
 “Công chúa điện hạ không cần cầm kiếm trảm ác long.” (Ý anh là công chúa Trần Điệp không cần chiến đấu vì anh, chỉ cần chịu ấm ức gì thì liền về méc anh, anh lo được!)

10. Toàn bộ người anh đều là của công chúa. (Văn Lương)

11. Chăm sóc em lâu rồi, sự nhẫn nại của đời này đều dành cho em. (Văn Lương)

12. Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có mình anh ấy. (Trần Điệp)

13. Mấy ngày trước anh có xem thử lời tuyên thệ khi kết hôn, đều là ‘Mặc kệ nghèo khổ hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh’. Thân thể anh khỏe mạnh, em đi theo anh, cũng sẽ không có một ngày bần cùng. Cho nên, em có muốn cùng anh vượt qua tương lai chỉ có giàu có và khỏe mạnh không? Công chúa, em có muốn kết hôn với anh không? (Văn Lương)

14. Cô chạy thở hổn hển, lại đột nhiên hỏi: “Anh sẽ luôn yêu em chứ?”
  Cũng không biết Văn Lương có nghe thấy hay không, chỉ thấy cánh tay anh dùng sức, kéo Trần Điệp đến bên người, sửa tay thành ôm cô chạy.
  Lẫn trong tiếng thở dốc, Trần Điệp nghe được đáp án của Văn Lương.
  “Muôn lần chết không đổi.” Anh nói.

15. Dù cho tình yêu đích thực sẽ không có con đường nào bằng phẳng, nhưng ánh trăng vẫn có thể đến và chúng ta không thể ngăn cản được.

16. Trần Điệp là một người rất mềm lòng, quả thực tôi cũng không quan tâm đến việc bị người khác hiểu lầm, cô ấy cũng biết tôi không quan tâm, nhưng cô ấy vẫn sẽ để ý những việc nhỏ nhặt nhất xem có ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi hay không, giữa chúng tôi, càng giống như cô ấy đang dùng trái tim mềm yếu để bảo vệ tôi một cách tỉ mỉ. (Văn Lương)

17. Cô ấy là người tốt, trên đời này, người có thể chịu được tôi có lẽ chỉ có mình cô ấy. (Văn Lương)

18. Anh ấy trong mắt tôi có lẽ sẽ khác với anh ấy trong mắt hầu hết mọi người, anh ấy trong mắt tôi rất dịu dàng, là người rất tốt, thậm chí, anh ấy còn là người chân thành nhất mà tôi từng thấy. Tôi quen anh ấy từ năm 16 tuổi, lúc trước tôi gọi anh ấy là “anh Văn Lương”, bây giờ tôi gọi anh ấy là chồng. (Trần Điệp)

19. Anh ấy là Thần, là Chúa cứu thế của tôi, là tất cả của tôi. Nhưng hiện tại, tôi cũng có thể thực sự tự tin nói rằng, tôi cũng là Thần của anh ấy, là Chúa cứu thế của anh ấy, là tất cả của anh ấy. (Trần Điệp)

20. Em sẽ không nói rằng em đơn phương yêu anh, mà là nói… Em sẽ mãi mãi yêu anh giống như là anh yêu em vậy. (Trần Điệp)

21. Linh Linh. Hai mươi năm trước anh không gặp được quý nhân trong mệnh cách, anh chuyển ra sống một mình ở ngoại thành phía Tây sau khi mẹ anh mất không bao lâu, lúc gặp em thì cuộc sống mới bắt đầu thay đổi. Tri Cảnh và Tri Linh cũng là quý nhân của anh, nhưng hai đứa nhỏ cũng là em đưa đến bên anh. Tính tiếp từ đó, em còn không phải là quý nhân cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng của anh sao? (Văn Lương)

Còn có một nhân vật mà tôi vô cùng thích, là anh họ Trần Thiệu. Gợi đòn, hẳn đây là từ đúng nhất để hình dung về người anh họ này, trông có vẻ rất không đáng tin, hai anh em rất hay trêu chọc nhau, anh ấy cũng thích trêu chọc Văn Lương rồi nhận quả đắng, dù Trần gia có lỗi với Trần Điệp, nhưng anh ấy lại vô cùng yêu thương cô em họ này. Mỗi lần đọc đến phân đoạn hai anh em và cả người chị dâu Diệp Sơ Khanh đều rất buồn cười, rất đáng yêu, tôi thật sự rất thích người anh này.

gương vỡ lại lành hào môn thế gia người đẹp trong tay showbiz thanh mai trúc mã văn lương điềm thố ngư

Leave a comment Cancel reply